Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_8

Chương 17: Thăm nhà cũ
   
 Từ khi Rin chui vào xe của Minh Triết rồi nhận điện thoại của Pi thì mới biết mình từ hang hùm mà chui vào hang cọp. Cảm giác hối hận đang xen kẽ trong lòng, thà cứ thế mà đối mặt với Ken còn hơn ngồi với cái tên nguy hiểm này. Lỡ may anh ta lại cưỡng hôn cô thì sao, đầu cô suy nghĩ mông lung lo sợ thì điện thoại trong túi quần reo lên. Là mẹ của cô ở dưới quê gọi, cô chợt nhớ về người mẹ này cảm thấy mình thật vô ơn. Từ khi đến nhà họ Trinh cô chưa hề gọi về cho ba mẹ, tình hình sức khoẻ của em trai cô như thế nào. Cũng vì có quá nhiều thay đổi và mọi chuyện xảy ra khiến cô không thể suy nghĩ nhiều hơn.

Cô nhấc máy nghe.

- Vâng, con nghe mẹ!

- Rin à, con có khoẻ không?

- Con xin lỗi mẹ, mấy ngày qua có quá nhiều việc nên không gọi cho mẹ được, con vẫn tốt, ba mẹ vẫn khoẻ chứ, Tuấn Hà đã có tiến triển gì tốt hơn không ạ?

- BA mẹ vẫn khoẻ, em trai con đang làm thủ tục sang nước ngoài phẩu thuật. Ba mẹ ruột con nói kĩ thuật bên ấy rất tốt.

- Vâng, vậy mẹ sẽ sang cùng em chứ?

- Ba con sẽ đi với em con, mẹ phải ở nhà chăm lo mọi việc trong nhà. Con sống ở đó có quen không?

- Dạ, con ổn mà. - Rin nói mà khoé mắt đã cay.

- Em trai con nói muốn gặp con trước lúc khi đi sang nước ngoài, con có thể. - Giọng bà trùng xuống nghẹn lời.

- Mẹ, con sẽ về gặp em mà. Mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhớ ba và cả Tuấn Hà.- Cô khóc nghẹn lời khi nghe giọng người mẹ hiền từ

- Rin, mẹ cũng rất nhớ con. - Giọng bà đan xen tiếng nấc.

- Con sẽ xin phép cha mẹ con sẽ về thăm ba mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nha mẹ. - Cô cũng nấc lên từng lời để căn dặn mẹ cô.

- Ừ, mẹ đợi con về.

MẸ cô tắt điện thoại. Cô ngồi trong xe Minh Trí khóc rống lên như không có ai bên cạnh.

- Nhị tiểu thư, cô đang ngồi trong xe tôi vậy nên tôi mong cô giữ yên tĩnh. - Minh Trí cảm thấy khó chịu khi phải nhìn cô khóc nhưng lại không biết cách dỗ ngọt cô

- Tôi…tôi xin lỗi. - Cô quên mất đang trong xe anh anh nên xấu hổ nói.

- Cô tại sao lại chạy trốn tên đó? - Minh Trí quan tâm hỏi.

- Tôi có nhất thiết phải trả lời anh. - Cô không nhìn anh mà trả lời.

- Tuỳ cô, bây giờ nhị tiểu thư muốn đi đâu?

- Tôi muốn về nhà? À không, anh dừng lại siêu thị phía trước. - Cô chỉ về phía siêu thị trước mặt.

- Cô muốn đi siêu thị sao?

- Đúng, tôi muốn mua một ít đồ.

Xe dừng trước cửa một siêu thị, cô cười nhìn Minh Trí nói: Thật cảm ơn anh, tôi đi trước, tạm biệt.

Cô vừa xuống xe, phía sau đã thấy Minh Trí bước xuống cùng. Cô ngạc nhiên nhìn anh, bây giờ mới để ý kỹ gương mặt anh ta. Gương mặt anh toát lên khí chất phong độ, đôi mắt sâu hổ phách làm thu hút tầm nhìn của mọi người.

- Tôi cũng cần mua một chút đồ, chúng ta có thể đi chung? - Anh mỉm cười nhìn cô mà nói.

- À, vậy chúng ta cùng vào? Nhưng có thể những thứ tôi muốn mua không cùng gian hàng với anh đâu? - Cô vừa đi vừa nói với anh.

- Cô muốn mua những thứ gì?

- À, tôi sẽ mua cho em trai tôi một chút đồ bổ, mua cho ba mẹ tôi vài bộ quần áo mới?- Cô nghĩ đến những người thân yêu của mình mà cảm thấy ấm áp, rồi cùng vẻ mặt tươi cười quay sang nhìn anh.

Anh lặng lẽ đi theo phía sau cô, cô hết chọn những thực phẩm bổ tim sau đó mua rất nhiều quần áo cho cha mẹ mình, lâu lâu lại quay sang hỏi ý kiến anh về những bộ đồ cô chọn. Anh không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu. Khi cô đã mua xong mọi thứ thì ngạc nhiên khi thấy anh ta chưa mua thứ gì.

- Anh muốn mua gì, sao vẫn chưa mua?

- Ở đây không có bán thứ tôi cần.

- Anh chắc chưa, anh cần thứ gì tôi sẽ tìm giúp anh.

- Không cần nữa, cô đã mua xong chưa.

- À, có vẻ đã đủ rồi. Có lẽ tôi và anh sẽ tạm biệt tại đây. Tôi cần phải đến một nơi, không cùng đường về khu biệt thự.

- Cô muốn đi đâu?

- Tôi về quê tôi thăm cha mẹ và em trai.

-Tôi sẽ chở cô đi, thật ra hôm nay tôi rãnh và chưa biết phải làm gì.

- Được, xem như lúc nãy anh giúp tôi, bây giờ tôi sẽ giúp anh bớt nhàm chán..

Cô cười sau đó mang đóng hàng hoá đi tính tiền. Anh cầm điện thoại trên tay gọi cho thư ký riêng của mình: - Hôm nay mọi cuộc họp vá gặp mặt huỷ hết cho tôi. Hôm nay tôi muốn nghĩ phép

- Giám đốc, không được hôm nay chúng ta đã hẹn kí hợp đồng với công ty xuyên quốc gia Hi- Land, không thể không gặp. - Thư ký lo lắng

- Cô gọi điện cho bọn họ dời sang ngày khác, nếu không được thì xem như không có hợp đồng này.- Minh Trí nói rồi cúp máy luôn

- Nhưng… giám đốc, alo…..

Rin và Minh Trí đi trên con đường về quê của cô. Cô nhớ đến việc anh đã huỷ hôn với gia đình cô, liền tò mò mà quay sang nhìn anh.

- Anh thấy chị Thiên Kim có gì không tốt. - Cô lên tiếng hỏi

- Thiên Kim không có gì là không tốt cả. - Anh trả lời trên gương mặt không một chút cảm xúc

- Vậy tại sao anh lại huỷ hôn với chị ấy? - Cô càng tò mò

- Vì tôi không thích cô ta? - Vẫn gương mặt lạnh như tiền.

- Anh rõ ràng nói chị ấy tốt, vậy sao lại không thích. Bây giờ tìm một người vợ tốt rất là khó nha.

- Vì tôi không để mắt đến cô ta, nên những điểm xấu của cô ta tôi thường không quan tâm.

- Việc hợp đồng của 2 công ty, nếu huỷ như vậy, anh sẽ kiện cha tôi sao?

- Cô lo lắng từ mình từ vịt thành thiên nga, sau đó lại hoá thành vịt sao?

- Haha, tôi chỉ tò mò thôi. Tôi dù có trong sự nghèo hèn hay giàu có thì vẫn mai là Hà My tôi, không bị biến đổi như mọi người thấy.

- Nếu tôi làm cho gia đình cô phá sản, Trịnh lão phải vào tù, cô sẽ hận tôi?

- Tôi không biết, nhưng nếu anh cho cha tôi con đường sống tôi sẽ cảm ơn anh.

Cả hai cùng im lặng, Rin nhìn Minh Trí không biết anh đang suy nghĩ điều gì, gương mặt anh không để lộ một chút cảm xúc nào. Cô không thể đoán anh đang vui hay buồn, Trịnh gia bề thế như vậy một mình anh cũng có thể thao túng, người đàn ông trẻ này thật sự tài năng như vậy sao. Trong không gian im lặng, Minh Tri khẽ hỏi

- Cô yêu Phạm thiếu gia sao?

- Anh nói Ken sao, tôi không có quan hệ gì với anh ta? - Cô vẫn nhìn phía trước mà trả lời

- Ngày hôm đó tại khách sạn Ciz, cô đã nói yêu cậu ta? - Anh lạnh lùng nói tiếp

- Hả, cái gì? Tôi nói tôi yêu Ken?- Cô giật mình

- Đúng vậy!

- Tôi… tôi làm sao có thể nói những lời ấy với Ken. Tôi và anh ta một chút quan hệ cũng không có.- Cô chợt nhớ đến giấc mơ trong hôm ấy về Hoàng Minh, chợt hoảng hốt- Không lẽ tôi nhầm Ken với anh ấy?

- Anh ấy, anh ấy là ai. Người cô yêu sao?- Minh Trí quay qua nhìn thẳng vào cô

- Anh không cần phải biết.- Nghĩ đến Hoàng Minh, nhưng gì anh đã làm lúc sáng nước mắt cô lại rơi, âm thanh nức nở lại vang lên trong xe Minh Trí.

Minh Trí nhìn cô mà tức giận, cô gái này tại sao lại cứ đẩy anh ra khỏi cô ta. Chuyện gì cũng nói rằng không liên quan đến anh, cô cố chấp như vậy thỉ anh càng muốn biết thêm nhiều về cô. Anh rút điện thoại ra tìm số của Minh Tuấn nhắn: Trong ngày mai nộp cho tôi lí lịch của nhị tiểu thư nhà họ Trịnh, điều tra xem ngày xưa vì sao bị thất lạc, những mối quan hệ bên ngoài của cô ta.

Rin vẫn ngồi khóc vì đau thương trong lòng, cô không còn yêu HM sau những gỉ anh ta đã làm nữa, nhưng trong cô vẫn còn đau thương tiếc nuối của ngày xưa. Cô sẽ chọn cách quên đi, quên hết quá khứ đi mà đi về phía trước.

Minh Trí quay sang kéo tay cô về phía mình. Cô giật mình khẽ quay sang nhìn anh

- Á, anh làm gì vậy, sao nắm tay tôi?

- Cô không được phép khóc vì người đàn ông khác. - Minh Trí có vẻ tức giận

- Tôi khóc vì ai thì liên quan gì đến anh chứ.

- Tôi nói cô không được phép khóc.

Cô hoảng hốt nhìn anh mà quên cả khóc, anh ta sa có lúc nhẹ nhàng như vậy bây giờ lại giận dữ như vậy. Cô im lặng cui mặt xuống không dam nhìn Minh Trí nữa, bàn tay từ từ rút về nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.

- Nếu cô khóc vì thằng đàn ông nào, thì kẻ đó khó có thể sống yên ôn?

Cô tức giận vì lới nói của anh, liền ngước mặt lên mà quát: Anh… tôi vì ai tại sao anh lại quan tâm như vậy? Anh là cái gì của tôi chứ. Trước đây là anh rễ, giờ hôn ước cũng tự anh huỷ rồi thì anh và tôi chẳng còn liên quan. Tôi và anh…ưm…ưm…

Không để cô nói hết câu, Minh Trí đã đặt lên đôi môi đỏ mềm mại của cô nụ hôn bá đạo, hai bàn tay anh giữ chặt lấy cô. Anh dùng lưỡi liếm đôi môi mềm của cô sau đó dùng răng để mở khoé miệng cô đưa lưỡi mình vào khoang miệng cô tìm kiếm đầu lưỡi của cô mà trêu đùa. Nụ hôn kéo dài khiến đầu ốc cô từ tức giận chống trả sàng u mê say đắm vào nụ hôn của anh, anh nhẹ nới lỏng bàn tay khi cảm nhận được sự đáp trả. Nụ hôn không dứt của hai người chỉ dừng lại khi điện thoại của cô lại reo lên lần nữa. Anh nhẹ nhàng buông cô ra, cô đỏ mặt lúng túng tìm kiếm điện thoại, mẹ cô- Trịnh phu nhân đang gọi.

- Alo, mẹ.

- Hà My, con đang ở đâu?

- Dạ hôm nay con muốn về thăm cha mẹ con dưới quê, con đang nghĩ là sẽ gọi điện xin phép mẹ.

- Được, con bảo bác Hoà tài xế chở đi.

- Dạ không cần đâu, con sẽ tự đón xe về, mẹ không cần phải lo lắng, trước kia con cũng đi như vậy mà.

- Thôi được, con gái đi cẩn thận. Khi nào con sẽ về nhà.

- Mai ạ, ngày mai con sẽ lên lại tp.

- Ừ, nhớ cẩn thận nha con.

- Dạ.

Bên đầu dây bên kia mẹ cô đã gác máy, cô không phải muốn nói dối mẹ nhưng vì anh ta vừa mới huỷ hôn với chị Thiên Kim, rồi có thể cho gia đình cô phá sản nếu nói đi với anh ta thì không hay lắm. Cô nhớ lại chuyện vừa rồi liền đỏ mặt suy nghĩ: Anh ta lại cưỡng hôn mình sao, nhưng tại sao mình lại có thể đáp trả anh ta chứ, anh ta từng la anh rễ hụt của mình mà. Ôi Rin ơi là Rin, mày điên thật rồi.

- Nhị tiểu thư, cô đang suy nghĩ điều gì. - Minh Trí dịu dàng hỏi.

- Anh… anh mau tránh ra, tại sao lại cứ thích trêu chọc tôi. - Cô ấp úng trả lời.

- Cô biết tôi trêu chọc nhưng vẫn đáp trả sao? - Anh hơi cười

- Anh… anh, anh là tên biến thái. - Cô tức giận, tại sao mình lại lên xe anh ta chứ, sao lại dây dưa với anh ta không dứt

- Nếu như cô còn nói tôi không liên quan đến cô thì tôi sẽ làm cho chúng ta liên quan không dứt. - Anh lạnh lùng tuyên bố

- Vì sao anh cứ nhắm vào tôi mà trêu chọc, tôi nhớ là chưa hề đắc tội với anh?

- Vì cô rất thú vị, mùi vị trên đôi môi của cô thật ngọt ngào. - Vừa nói anh vừa tiến gần đến cô

- Mau cút xa ra cho tôi. - Cô đẩy anh ra xa.

- Haha, nhị tiểu thư, cô thật thú vị.


Chương 18: Thăm nhà cũ 2
   
 Về đến nhà, mẹ cô bất ngờ hơn ai hết vì buổi sáng vừa gọi cho cô thì chiều cô đã về thăm vợ chồng bà. Bà ôm cô vào lòng thì thấy Minh Trí từ trên xe đi xuống, con gái của bà từ khi nào lại quen một người đàn ông phong độ lại rất đẹp trai như thế này. Rin xem vậy đã lớn thật rồi.

- Rin, cậu này là?

Rin nhìn Minh Trí thì bất ngờ, nhà cô bé như thế tối nay biết cho anh ta ngủ ở đâu nên cô đã bảo anh về trước đi. Nhưng cái tên lì lợm này lại theo cô vào tận nhà.

- Dạ, người này là anh rễ đưa con về rồi sẽ đi ngay ạ. - Cô vẫn ôm mẹ cô mà nói

Thì ra là anh rễ của con gái bà, nếu là chồng của Rin thì thật tốt. Chị gái của Rin thật tốt số.

- Thưa bác, cháu là Minh Trí, Hà My luôn thích đùa giỡn như vậy. Cháu không phải anh rễ của cô ấy, không chừng cháu lại là con rễ của bác. - Anh lễ phép cúi đầu chào mẹ cô.

- Anh… anh không được nói bậy. - Cô tức giận quya qua mắng

- Kìa My, con không được hung dữ như vậy, là con gái cần phải hiền dịu.- Sau đó quay sang Minh Trí. - Cháu vào nhà chơi, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi?

- Mẹ à, đừng nghe lời anh ta, con với anh ta không có gì cả, mẹ hỏi tuổi người ta làm gì? - Cô quay sang nhõng nhẽo trách mẹ.

Cả mẹ cô và Minh Trí đều không để ý đến lời cô nói mà tiếp tục nói chuyện.

- Dạ cháu 30t. - Anh lể phép trả lời

- Hơn My nhà ta đến 10t cơ à, nhưng nhìn cháu còn rất trẻ, thế cháu làm nghề gì.

Cô nghe mẹ hỏi anh ta làm nghề gì, nếu anh ta nói là giám đốc của tập đoàn Royal thì chắc mẹ cô sợ đến hết hồn. Cô liền xen ngang vào mà trả lời.

- Haha, gia đình anh ta làm ăn nhỏ thôi.

Minh Trí nhìn cô rồi cũng cười mà trả lời.

- Dạ, cháu kinh doanh nhỏ cũng không có gì đáng nói.

- Biết làm ăn là tốt, rất tốt. Cũng đã 30t, mau mau lấy vợ để yên ổn mà làm ăn.

- Mẹ, mẹ thật kỳ.- Cô giận dỗi bỏ vào trong nhà tìm em trai.

Mẹ cô nhìn theo cô rồi lại nói với Minh Trí: Cậu xem, con bé nó vẫn còn trẻ con lắm. Ta nhờ cậu hãy để ý mà chăm sóc cho nó. Khoảng thời gian trước đây con bé sống trong cảnh cơ cực, nay về với cha mẹ ruột thịt, không biết có làm gì nên lỗi.

- Bác yên tâm, cháu sẽ luôn lo lắng cho Hà My. - Anh nhẹ nhàng nhìn theo bước chân cô vào nhà.

Buổi tối, trong bữa cơm cô ríu rít nói đủ thứ chuyện với mọi người. Minh Trí nhìn cô tươi cười vui vẻ thì thấy lạ, bởi vì từ khi gặp cô gương mặt cô chưa bao giờ cười vui như ngày hôm nay. Một bữa cơm gia đình ấm áp làm cho lòng Minh Trí cũng thoải mái.

- Ba, khi nào ba và em sẽ đi sang ấy.- Cô hỏi cha cô với vẻ hơi lo lắng

- Có thể là tuần sau sẽ đi, đi càng sớm cơ hội càng cao.- Anh ôn tồn trả lời.

- Chị, ngày đó chị nhớ đi tiễn em. Lỡ may có việc gì em còn nhìn thấy chị lần cuối. - Tuấn Hà nhìn cô nói.

- Đứa em ngốc này, em ngoan như vậy trời phật sẽ phù hộ em. Em yên tâm đi bên ấy công nghệ rất hiện đại, em sẽ không sao cả.

- Chị, có phải vì chữa bệnh cho em chị mới phải sống cùng bọn họ?

Cô lặng người vì lời nói của em trai, cô nhìn Minh Trí đang nhìn mình rồi quay mặt đi. Cô nói với Tuấn Hà: Thật là đứa trẻ ngốc, đó là cha mẹ ruột của chị, chị đến đó sống thật tốt, vì sao em lại nghĩ như vậy.

- Thật là chị sống rất tốt chứ? - Tuấn Hà ngây ngô hỏi

- Chị của em bây giờ đã là tiểu thư nhà giàu rồi đó nha, em xem chị còn có tiền mua bao nhiêu thứ cho em và ba mẹ. Em an tâm mà chưa bệnh cho tốt, chị sống rất tốt.

- Tuấn Hà, con sao vậy, lâu lâu chị con mới về mà con xem, con làm không khí thật là không vui. Cậu Minh Trí, cậu ăn có vừa miệng những món ăn này không? Nhà nghèo bữa ăn đạm bạc mong cậu đừng chê cười.

- Đồ ăn thật sự rất ngon, bác thật khéo nấu nướng. - Anh mỉm cười nói với mẹ cô.

- Này, anh ăn cơm xong thì có thể về, nhà tôi không còn chổ ngủ cho anh. - Cô không nhìn anh mà nói.

- Tôi rất dễ ngủ, ngủ ở nơi nào cũng được. - Anh vẫn không chịu rời đi.

- Tối nay cứ để anh ấy ngủ chung với em.- Tuấn Hà cười nói.

- Đúng vậy, giờ này trời đã tối, đi về tp rất nguy hiểm. - Mẹ cô lên tiếng.

Suốt bữa anh cha cô vẫn không nói lời nào sau khi trả lời cô. Ông cứ lặng lẽ quan sát Minh Trí, tỏ ra khá hài lòng về người đàn ông này. Bên ngoài rất điển trai phong độ như vậy thì chắc chắn thuộc dạng con nhà giàu có, nhưng thái độ rất lễ phép không kiêu ngạo. Một đứa con rể tốt, Hà My nếu được gả cho cậu ấy thật sự rất tốt.

Trời đêm thật đẹp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời màu xám kịt. Cô và anh cùng ngồi trên chiếc ghế gỗ dài trước mái hiên, cả hai lặng lẽ ngắm những ngôi sao trên trời thật bình yên.

- Cảm ơn anh. - Cô bỗng lên tiếng phá tan sự yên lặng.

- Về điều gì. - Anh vẫn ngắm nhìn các ngôi sao.

- Vì anh đã đưa tôi về thăm nhà, và anh không xem thường gia đình tôi. - Đôi mắt cô nhìn anh cảm kích.

- Cô thật may mắn. - Anh vẫn không dời mắt

- Đúng vậy, tôi thật may mắn khi được lớn lên cùng với họ. - Tia mắt hạnh phúc ngập tràn.

Cô hơi ngiêng người xoay sang nhìn anh, bắt gặp ánh mắt buồn bã từ anh. Ánh mắt đó khắc sâu vào tim cô, đó là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng đó của anh vì trước giờ cô luôn thấy một Minh Trí kiêu ngạo và thích trêu chọc cô.

- Cô có yêu thương cha mẹ ruột mình không? - Anh hỏi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng.

- Tôi không biết, thật sự tôi không muốn sống cùng họ, tôi chỉ muốn làm Nguyễn Hà My, không phải Trịnh Hà My. - Giọng co trùng xuống buồn.

- Nếu Trịnh gia phá sản, cô không lo cho họ sao? - Anh quay sang nhìn cô nghiêm túc

- Lo chứ, dù gì cũng là cha mẹ ruột đã sinh ra tôi. Tôi không muốn họ gặp bất trắc. Anh thật sự sẽ đẩy Trịnh gia vào đường cùng sao.- Cô tỏ ra hơi lo lắng

- Nếu tôi lấy Trịnh ra uy hiếp cô, cô có vì họ mà đồng ý yêu cầu của tôi? - Anh lạnh lùng nói.

- Haha, không ai như ai, đã uy hiếp còn hỏi ý tôi sao. Anh đúng là kẻ thích đùa. - Cô lại cười, tỏ ra không tin những gì Minh Trí nói. - Anh muốn uy hiếp tôi việc gì, tôi có gì để anh uy hiếp.

- Tôi muốn cô làm nhân tình của tôi. - Anh lại quay lên nhìn các vì sao lạnh lùng nói.

- Không phải là bạn gái mà là tình nhân sao, xem ra anh rất xem thường tôi. - Cô lạnh lùng nói.

- Vậy cô muốn làm bạn gái tôi sao.

- Không, anh cứ thế đẩy Trịnh gia xuống hố sâu. Tôi không muốn dính dáng đến anh nữa. Ngày mai quay về TP, có lẽ tôi và anh không nên gặp nhau nữa.

Cô nói rồi đứng dậy bỏ vào nhà, trong tim bỗng đập mạnh không hiể lý do. Cô đang rất khó chịu vì hai chữ Tình nhân của anh, anh xem thường cô như vậy sao. Vì sao tim cô cứ đập manh giống như khi HM tỏ tình với cô thế này. Cô tự an ủi bản thân rằng có thể vì quá lo lắng cho Trịnh gia, có lẽ hắn nói là sẽ làm, nhưng cô đâu thể hy sinh cả bản thân vì những người đã bỏ rơi cô từ khi cô vừa mới sinh ra.

Minh Trí vẫn lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt buồn nhìn lên các vì sao lấp lánh. Miệng khẽ rung phát ra tiếng nói: Được, vậy cứ theo ý cô mà làm.

Sáng sớm, cô và Minh Trí chào cha mẹ cô rồi cả hai cùng lên xe lên đường về TP.

Trên xe cả hai cùng im lặng.

Minh Trí đang dùng laptop làm việc không nói gì, gương mặt chăm chú vào màn hình laptop không tỏ ra một nét biểu cảm nào. Cô buồn chán không biết làm gì liền dùng điện thọai gọi cho Pi nhưng chuông reo mãi lại không thấy Pi trả lời. Cô nhìn ra phía ngoài cửa kín trên xe ngắm cảnh bên đường, hai mắt cô từ từ khép lại từ lúc nào.

Minh Trí đang làm việc, nhìn sang cô đang chìm vào giấc ngủ, hai tay tự ôm lấy cơ thể. Sợ cô lạnh liền lấy áo vest của mình đắp lên người cô, bàn tay khẽ đặt lên bờ môi cô rồi chuyển sang hai bên má. Thấy cô khẽ động người, anh khẽ rút tay về rồi khẽ cười: Nhị tiểu thư à, có lẽ em và tôi không thể không dính dáng đến nhau rồi.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .